Hương bánh đúc

Thứ Ba, 26/05/2009 09:00

1,593 xem

0 Bình luận

(0)

2661

Tôi có thói quen hay rong chơi khắp các hang cùng ngõ ngách của Sài Gòn và thích nhâm nhi những món ăn vặt ở các khu phố nhỏ, những vỉa hè bày bán đủ thứ đồ ăn dân dã mà chỉ có lũ học trò, sinh viên mới ăn chứ người lớn dường như không thèm đụng tới. Bạn tôi, một tay tài xế cừ khôi, luôn đồng hành cùng tôi rong ruổi trên những con phố nhỏ sau mỗi giờ tan sở. Vốn là người đầm tính lại không thích ồn ào, náo nhiệt với những trò trẻ con ngớ ngẩn tôi bày ra, thế nhưng không hiểu sao dần dà anh cũng bị tôi... "dụ dỗ".

Sài Gòn rộng lớn thật và ẩm thực Sài Gòn cũng phong phú không kém, từ dân dã tới cao cấp, từ đơn giản đến cầu kỳ… Tôi yêu thích bánh xèo, bánh khọt, bánh tráng trộn, xôi, chè… và đặc biệt ấn tượng với bột chiên. Người Sài Gòn khéo léo biến tấu món bánh đúc trắng ngần, nhàn nhạt, dân dã thành món bột chiên thơm phức, cay nồng, béo ngậy trông thật hấp dẫn. Thế nhưng dù nó ngon và hấp dẫn đến đâu thì tôi cũng không thể nào quên được mùi vị giản đơn, đặc trưng của chén bánh đúc chấm nước mắm gừng dân dã của ngoại ngày xưa.

Từ bé, tuy nghịch ngợm, quậy phá nhưng tôi cũng thường xuyên cùng ngoại vào bếp chế biến các món ăn cho cả gia đình và món bánh dân dã ấy ngoại cũng chỉ tôi thật tỉ mỉ.

Ngoại dặn nấu bánh đúc dễ lắm nhưng không phải ai cũng nấu ngon được. Quan trọng nhất là khi nấu phải canh nước thật kỹ để khi đổ bánh không nhão, không khô mà vẫn dẻo, mềm và thơm mùi gạo. Gạo ngoại chọn không phải là gạo cao cấp mà chỉ là loại gạo thường, vo kỹ, nấu chín, xay nát thành bột sền sệt, nhưng phải quậy thật đều tay cho bột đặc lại, thêm chút hàn the để tạo độ kết dính dày đặc. Sau đó mới đổ vào khuôn, chờ nguội cắt ra từng miếng nhỏ, làm nước chấm cho ngon là có thể thưởng thức được ngay.

Những miếng bánh nhỏ xinh, trắng muốt, mềm mịn, thật giản đơn, dân dã nhưng khi ăn vào lại có cảm giác lâng lâng khó tả. Nó bình thường, dung dị, không cầu kỳ, cao sang song dường như không dành riêng cho giai cấp nào cả.

Ngoại kể ngày xưa nhà giàu hay nhà nghèo, thậm chí địa chủ cũng ăn bánh này, có khác chăng nhà giàu họ làm nước chấm ngon hơn, đặc biệt hơn vì họ không dùng nước mắm rẻ tiền như mình và khi ăn còn kèm thêm cả những loại rau thơm khác nữa.

Thời gian trôi, ngoại già đi và những nồi bánh đúc cũng thưa dần nhưng sâu thẳm trong tôi, ở một góc nào đó của tâm hồn, hương bánh đúc vẫn còn quanh quẩn...

Theo Nguyên Dung (Tuổi Trẻ)

Danh mục bài viết

Đang tải dữ liệu loading