Nhớ mùa ô môi chín

Thứ Ba, 20/04/2010 11:05

1,043 xem

0 Bình luận

(0)

4661

Khi gió bấc về lành lạnh cũng là lúc cây ô môi đơm bông, kết trái (tháng 10 âm lịch). Bông ô môi mọc thành từng chùm màu hồng (giống như hoa đào miền Bắc) trông rất nên thơ và lãng mạn. Khoảng 6 tháng sau là trái chín (tháng 4 âm lịch)

Đến kỳ thu hoạch, chủ vườn leo lên cây dùng câu liêm (loại sào tre dài khoảng 5 mét trên có gắn lưỡi hái) để hái trái. Chúng tôi thường tụ tập quanh gốc cây, tranh nhau lượm trái gom thành từng đống (không cần chủ mướn). Hái xong một cây, chủ vườn thưởng công cho bọn trẻ con chúng tôi bằng những trái ô môi gãy. Chỉ vậy thôi cũng đủ làm cả bọn vui sướng, tranh nhau dùng cây cứng đập giập trái, ăn ngay một cách ngon lành, không cần róc vỏ!...

Vị trái ô môi ngọt, chát chát, khẳn khẳn như mùi nước mắm xông lên tận mũi. Vì tranh nhau ăn nên cả bọn đều bị nóng cổ, tưa lưỡi, miệng đỏ lòm, trông thật buồn cười! Nhưng, đó không phải là lý do chính để chúng tôi “ghiền” loại trái nầy. Cái mà bọn tôi thích nhất là lượm được nhiều hạt ô môi để chơi đánh búng ăn hạt, sau đó gom hạt lại nhờ má tôi nấu chè. Chè hạt ô môi nấu với đậu xanh là một món ăn dân dã, có vị ngọt thơm rất đặc trưng.

Để có được một nồi chè hạt ô môi đậu xanh, má tôi phải chuẩn bị trước đó một đêm. Trước tiên, má cho hạt ô môi vào thau nhựa (khoảng 50 gram) ngâm với nước nóng cho hạt mềm. Đậu xanh nguyên hạt (khoảng 100 gram), má cho vào cối, xay bể đôi, ngâm với nước lạnh cho tróc vỏ. Sáng hôm sau, má dùng dao lột vỏ hạt ô môi, tách nhụy, lấy phần cơm dẻo màu trắng đục để ra tô; còn đậu xanh, má đãi vỏ để ráo rồi bắc lên nấu. Sau đó, má cho  phần cơm hạt ô môi vào nồi nấu mềm, vớt ra rổ. Chờ đậu xanh nhừ, má cho hạt ô môi vào, dùng vá đảo đều. Cuối cùng, là đường cát (khoảng 500 gram), nước cốt dừa (lưng chén), cho đủ độ ngọt béo, thêm chút va-ni cho có mùi thơm (nếu thích), thế là xong!…

Những đêm rằm trăng sáng vằng vặc, thú vị biết bao khi trải chiếc đệm trước sân nhà, cùng bạn bè quây quần thưởng thức chén chè hạt ô môi đậu xanh nóng hổi, thơm ngát. Xa xa đâu đó vọng lại bài ca vọng cổ của soạn giả Viễn Châu nghe buồn da diết: ….Ô môi rụng cánh ngoài sân. Mấy mùa hoa nở mấy năm đợi chờ….Ô môi rụng cánh tơi bời. Chuông tắt lâu rồi, tôi còn đứng mong ai!!…”

Hữu Tưởng

Danh mục bài viết

Đang tải dữ liệu loading