Tình yêu và sự sống

Thứ Hai, 20/06/2011 08:33

1,183 xem

0 Bình luận

(0)

1315

Deborah Benin và Daniel Fleitas lên kế hoạch cho đám cưới của mình từ hơn một năm trước. Chỉ còn bốn tháng, bất ngờ mọi thứ bị rối tung khi Deborah nhận được kết quả chẩn đoán bệnh ung thư. Daniel hứa: “Chúng ta cùng vượt qua chuyện này”.

 Nhờ sự quan tâm và lạc quan của Daniel, Deborah dần lấy lại niềm tin, xem ung thư cũng như bệnh cảm chữa mãi chưa dứt. Những đợt hóa trị, Deborah bị nôn mửa dữ dội, Daniel vẫn bên cạnh cô. Nhìn người yêu cực nhọc, Deborah không chịu nổi, cô đề nghị: “Em không thể giữ lấy anh thế này nữa”, nhưng Daniel kiên quyết: “Chúng ta vẫn kết hôn theo kế hoạch, đây chỉ là một cú ngã, chúng ta sẽ đứng dậy”. Khi mái tóc dài của Deborah rụng dần, phải cạo trọc, Daniel mỉm cười, những ngón tay anh lướt nhẹ trên đầu cô và nói: “Em mềm mại làm sao”.

Một ngày trước khi cưới, bác sĩ báo tin xấu là Deborah phải ghép tủy, cô quyết định tạm gác lại việc chữa trị. Ngay sau đám cưới, thay vì hưởng tuần trăng mật, Deborah vào bệnh viện Westmead, và bắt đầu một trong bốn đợt ghép tủy đầu tiên. Hai tháng sau, mọi việc có vẻ tốt hơn. Kết quả nội soi không cho thấy gì đáng ngại, Deborah ôm chặt Daniel mà khóc. Họ đi thẳng về nhà để báo tin mừng với mẹ và hai chị của cô.

 

Deborah và Daniel trong ngày cưới -(ảnh sưu tầm)

Để ăn mừng sự kiện “chết đi sống lại” của Deborah, anh bạn Tony tặng họ tuần trăng mật ở bờ biển Gold Coast. Đó là những ngày không thể nào quên, Deborah nói với chồng: “Em tự hào vì được là vợ anh”. Họ cùng nhau bắt đầu cuộc sống mới, nhưng Deborah biết với riêng cô, mọi thứ không bao giờ như trước.

Những ngày phải chịu nhiều mất mát vì bệnh tật, Deborah nhận ra mình đã sống cho mình nhiều hơn là quan tâm tới người khác. Vậy là cô điện thoại cho mẹ mỗi ngày, dành thời gian gặp bạn thân Loretta và các chị nhiều hơn. Một đêm nọ, trong lúc nói chuyện với mẹ, đột nhiên Deborah quên mất từ ngữ, cô mở miệng thì chỉ có vài tiếng trệu trạo thoát ra. Họ cùng cười, Deborah cố gắng lần nữa. Vẫn không được. Họ lại cười to hơn. Mẹ hỏi Deborah: “Con muốn nói gì phải không?”, lần này thì Deborah không thể cười nữa. Cả nhà hoảng hốt. Mẹ giơ ra cái khăn ăn và hỏi y như ngày xưa tập cho con đánh vần: “Cái gì đây?”. Deborah nghĩ đến cái khăn ăn nhưng không thể diễn đạt thành lời. Mẹ lại giơ lên cái hộp, Deborah co rúm đôi vai vì không chắc đó là cái gì, cô đáp: “Chai nước ngọt”. Mẹ khóc! Hôm sau, vừa thức dậy Deborah thấy đau đầu như búa bổ. Khi Daniel bước vào, cô vẫn chưa rời khỏi giường. Deborah ngạc nhiên: “Sao anh không đi làm?”, Daniel nói: “Anh vừa điện thoại về nhà, em không nhận ra anh là ai”. Deborah giận dữ vì cô không hề nhớ gì. Họ lập tức đến bệnh viện Westmead. Sau đó, các bác sĩ xác nhận Deborah có mấy khối u trong não.

Chưa đầy ba tháng sau cái đêm Deborah phát hiện lần đầu mình không nói được, các bác sĩ báo tin rất xấu là quá trình trị liệu lần này không hiệu quả, hầu hết bệnh nhân ung thư não chỉ sống từ ba đến sáu tháng. Vài tuần sau, cơ thể Deborah yếu hơn, cô biết đã gần đến lúc mình phải nói lời chia tay cuộc đời này. Một đêm, trong bệnh viện, Deborah thì thầm với chồng: “Em xin lỗi, em không thể sống cùng anh đến già”. Daniel ràn rụa nước mắt đáp lại: “Em vẫn mãi bên anh”.

Một tháng sau nữa, Deborah được gửi về nhà và hiểu điều gì sắp đến. Những ngày thiêm thiếp trên giường, Deborah không bao giờ cô độc. Daniel phải làm hai việc cùng lúc để vợ chồng họ không mất ngôi nhà, nhưng luôn tranh thủ thời gian để nắm tay vợ, làm cho vợ cười.

Câu chuyện này được viết lại theo nguyện vọng của Deborah, vì: “Tôi mong chuyện của mình sẽ khích lệ người khác trân trọng từng khoảnh khắc đang sống để yêu thương gia đình, bạn bè của mình với tất cả tâm hồn. Tôi học được điều này trên giường bệnh và đã cố gắng sống hạnh phúc trong những ngày tháng cuối”.

Chẳng bao lâu sau khi câu chuyện của Deborah được đăng tải rộng rãi, người vợ 26 tuổi này qua đời.

Tổng hợp : Thaolp
amthuc365.vn

Danh mục bài viết Mẹ và Bé

Đang tải dữ liệu loading