Món mì Quảng của mẹ tôi

Thứ Năm, 04/11/2010 10:34

1,481 xem

0 Bình luận

(0)

3743

Mẹ tôi nói rằng, bánh tráng mì sẽ ngon hơn nếu được đun bằng gốc củi tre. Nó vừa thơm mùi bánh tráng lại thơm mùi tre, như thấm đậm ân tình của người dân xứ Quảng.
alt
Năm nào cũng vậy, sau ngày hai mươi tháng chạp là nhà tôi lại đúc bánh tráng. Trước khi tráng bánh, mẹ tôi thường dậy sớm để ngâm gạo cho mềm. Sáng ra, khi con đường làng còn mờ mịt khói sương, cha tôi đã gánh gạo, củi, xoong nồi đến nhà có cối xay. Hồi đó chưa có máy xay bột, người ta thường phải xay bằng cối đá. Cối đá có tay quay bằng gỗ, một đầu nối với tai cối, một đầu hình chữ T để nắm mà xay. Thỉnh thoảng, cha tôi ngừng tay để thêm gạo và múc một ca nước đục đã chảy xuống xoong trong quá trình xay, đổ vào họng cối.

Số bột này sẽ được dùng để đúc các loại bánh tráng dày có gia tỏi, đường, gừng, mè, khi nướng sẽ cho mùi thơm; bánh tráng mỏng để gói ram, gói rau sống thịt heo; một số để làm mì khô.

Lá mì để xắt mì khô không quá dày, cũng không mỏng quá. Sau khi phơi hoặc xông lửa cho ráo mặt, dùng dao xắt chuối mài bén, đặt cây thước trên năm lá mì xắt một lần. Sau đó, đem phơi khô, rồi cho vào cất trong bao nylon.

Mì khô dùng để chế biến các món trộn với tôm thịt hay nấu canh với lòng gà, lòng vịt rất ngon. Ngày thường, chúng tôi chẳng bao giờ dám mơ được ăn mì Quảng.

Nhưng vào dịp tết, mẹ thường nấu cho ăn đã đời. Những lá mì được đúc cuối cùng, ra cái nào, mẹ tôi cũng dùng dầu phộng đã khử với  củ nén thoa lên bề mặt của bánh. Động tác này làm cho bánh dễ gỡ ra, thơm và béo hơn.
 
Trước ngày đúc mì, mẹ bắt con gà lớn nhất, nhốt trong giỏ sắt sau nhà để chuẩn bị cho bữa mì Quảng. Nhân mì nấu bằng thịt gà ta thơm ngon đáo để. Rau sống tươi xanh gồm xà lách, tần ô, ngò, cải non mới hái trong vườn. Mì vừa đúc, còn hơi âm ấm, vừa dẻo vừa thơm mùi dầu phộng.

Tô mì nhiều màu sắc, nóng hổi, tỏa hương quê ngào ngạt. Anh em tôi "lùa" mì đến đâu, cái ngon, cái thú vị thấm tới đó.

Giờ đây, tôi có thể bước vào bất kỳ quán ăn sang trọng nào để gọi tô mì Quảng, nhưng không thể bì với bữa ăn đầm ấm cùng gia đình trong mái nhà tranh vách đất năm nào. Và mỗi lần đi trên con đường quê, bất chợt thấy bóng ai đang lom khom phơi mì, tôi cứ tưởng hình ảnh của mẹ ngày tôi còn thơ bé.

Theo: Phunuonline

Danh mục bài viết

Đang tải dữ liệu loading