Mì Vằn Thắn

Thứ Năm, 01/01/1970 08:00

958 xem

0 Bình luận

(0)

2196

Giống như phở, món này ăn vào bữa sáng, bữa trưa hay bữa tối đều được. Không như bún riêu, bún ốc, chỉ nên ăn từ sáng đến xế chiều, chứ tối ăn là dễ "lạnh bụng".

Không phải là món khó làm, nhưng ở Hà Nội ít hàng bán và cũng ít hàng thật sự ngon. Trước ở đầu Đinh Liệt, có hai hàng cạnh nhau vừa bán mì vằn thắn, sủi cảo và mì khô. Sau một hàng giải thế chuyển sang bánh ngọt. Hàng này bán cả ngày, ăn lúc nào cũng có, chất lượng tạm được, mì, thịt, sủi cảo, nước dùng đều tàm tạm. Một hàng đối diện chợ Hôm, phố Huế, bán từ rất lâu, có vẻ truyền thống. Hàng này trước kia rất dễ nhận ra vì toàn dùng bàn ghế mica màu vàng mà ai là cựu học sinh trường Trưng Vương đều thấy quen thuộc. Hàng mới được sửa sang, nâng cấp, chất lượng mì tương đối ổn, nhưng nước dùng hơi béo. Buổi tối, còn một hàng bán ở cửa đền trên phố Hàng Cá bán sủi cảo tôm tươi cũng rất hợp miêng nhưng giờ hình như không còn bán nữa.
Hàng đỉnh nhất, cũng giống như "truyền thống" các hàng ngon ở Hà Nội, chủ hàng thường gắt gỏng, cháo chát với khách, nằm ở gần ngã ba phố Hòa Mã, cắt chợ vải Phùng Khắc Khoan. Quán nhỏ xíu, ngồi vỉa hè là chủ yếu. Một cái ghế con để ngồi và một cái ghế nhựa cao hơn một chút làm bàn, nhưng khách xì xụp đông lắm. Nếu đến ăn thì cố đi trước 8h vì đến 8h30 sáng là đã dọn hàng.

Không có dịp được ăn khi bà chủ hàng này còn sống, nghe đồn, còn ngon hơn rất nhiều. Chỉ được ăn khi ông chủ đã góa vợ, đanh đá kinh người, quát khách choang choác. Có hai mức giá, 15.000 đồng, 20.000 đồng, nếu đang đông hàng mà gọi "bát mười lăm" thì cứ yên tâm mà ngồi chờ, đừng thắc mắc vì phải "cho dây hai mươi" đi hết đã.

Nhưng cơ sở hạ tầng của quán và tính cách của ông chủ lại trái ngược hoàn toàn với chất lượng bát mì ở đây. Không ở đâu thấy sợi mì trứng vàng óng mềm mại và thơm như thế. Thịt nạc rán qua chỉ có vài lát thôi, nhưng ngọt. Sủi cảo miếng nhỏ vừa miệng, thịt và mộc nhĩ "chân thật" rất thơm, "vừa đến môi đã trôi đến họng". Thêm một miếng gan, một miếng bóng, ít rau cải nữa là đủ. Nhưng điều làm mì ở đây rất khó quên là nước dùng. Một màu nâu hơi sậm, ngọt của nước xương và tôm khô.

Nhiều ông khách xì xụp một lúc, ngon miệng quá, đánh liều xin thêm muôi nước dùng thể nào cũng bị mắng cho té tát: "Nước dùng tôi phải đo đếm đủ cho từng ấy bát, không thừa không thiếu, ông xin thêm thì người khác ăn bằng cái gì". Của đáng tội, món ngon nhớ lâu nhờ vào chất lượng. Nhiều hàng khi làm nhân sủi cảo, thường chọn thịt bạc nhạc, khi ăn thế nào cũng nhằn ra được vào cọng lông lợn trắng, hay nước dùng ẩu chế nhiều mì chính, ăn xong là thấy người "quay quay". Ông chủ ở đây khó tính nên chế biến kỹ càng.

Sáng sớm, ngồi vỉa hè Hòa Mã, đặt trước mặt một bát mì có sợi vàng óng, một vài lát thịt được rán qua đỏ au, một chút rau cải xanh trần, một miếng bóng, miếng trứng, gan thái mỏng, 5-7viên sủi cảo chìm trong nước dùng nâu sánh thấp thoáng lá hẹ, đố ai cầm lòng được. Nhất là vào trời hơi se lạnh, món này ăn lúc nào cũng thấy hợp.

Danh mục bài viết

Đang tải dữ liệu loading