Thời thơ ấu, với lũ trẻ chúng tôi, tháng 3 trở đi là mùa vui. Đồng ruộng gặt xong, trâu bò thả rong gặm cỏ, không còn phải chăn dắt vì sợ chúng ăn lúa. Mỗi đứa đeo thắt lưng một cái giỏ, dàn hàng ngang, “hành quân” qua những thửa ruộng bắt ếch đùn. Bắt không khó, vì lên ruộng ở tạm bợ, chúng chỉ đùn một cái hang nông trong đất bùn, dễ nhận ra. Khi gặp, dùng tay moi đất nhão lên là bắt. Đuổi bắt ếch, đồng ruộng mới tháo nước chưa khô hẳn, rất trơn, đứa nào cũng té – trong tiếng Huế còn gọi té là “chụp ếch”. Sau mỗi ngày chụp ếch tưng bừng, đứa nào đứa nấy mặt mũi lem luốc bùn đất, như… ma trong các lễ hội hoá trang của nhiều nước trên thế giới vậy; rạng rỡ vì có chục con ếch đùn, để mẹ đem ra chợ bán...